Có bao giờ con đến tìm Nơi cánh đồng đầy hương gió Thơ thẩn Nơi đất trời vẽ bóng hình yêu dấu Về lại đây ở lại đây Chút ít nhiều dẫu chỉ là Khách lạ đến chơi nhà, là Món quà thích la cà, là Tiếng cười bỏ quên ở đâu chẳng thấy Có bao giờ con muốn về Lên nóc nhà nghe trăng hát Mê mẩn Nghe gió ngàn đưa lá cười xao xuyến Về lại đây ở lại đây Chút ít nhiều dẫu chỉ là Khái niệm chốn tâm hồn, là Tiếng gọi phía chân trời, là Những cuộc dạo chơi tận đâu chẳng nhớ Ai ngồi đây đã từng nghe câu chuyện em bé rời đi khỏi rừng ước mơ? Gió reo tiếng chuông trời khi mà líu lo xứ con người, Cả ngàn cây không ai ngước lên Đến khi tối đen rồi nhưng mà lé loi ánh sao rơi Cho người ta đem buôn khắp nơi Xướng ca cho vô loài để rồi ấm êm trong thất bại Hỏi thời gian đưa đi đến đâu Đến bao giờ theo tôi về nhà? Đến bao giờ con mới về Bên cánh cửa màu xanh biếc như ngọc Như mỗi lần cô ấy nhìn con nói Về lại đây ở lại đây Chút ít nhiều dẫu chỉ là Đốm lửa cháy dang dở, là Mái nhà thiếu khung cửa, là Giấc mộng đời sau ngủ quên tỉnh giấc Đến bao giờ con ngoái đầu Quay chiếc thuyền chở sông núi đơn độc Mang nước về gieo đất trồng tha thứ Về lại đây ở lại đây Chút ít nhiều dẫu chỉ là Ánh tà vẫn đang tàn, là Kiếp người hết huy hoàng, là Thánh địa ngàn năm cỏ cây phủ kín Ai ngồi đây đã từng nghe câu chuyện em bé rời đi khỏi rừng ước mơ? Gió reo tiếng chuông trời khi mà líu lo xứ con người, Cả ngàn cây không ai ngước lên Đến khi tối đen rồi nhưng mà lé loi ánh sao rơi Cho người ta đem buôn khắp nơi Xướng ca cho vô loài để rồi ấm êm trong thất bại Hỏi thời gian đưa đi đến đâu Đến bao giờ theo tôi về nhà?